Sự kiện trong ngày - Dân trí điện tử - Dantri.com.vn

Thứ Ba, 9 tháng 10, 2012

Hồi ức và hiện tại.

Những ngày thu sang lòng người ta luôn cảm thấy có một cái gì đó buồn man mác, riêng với tôi, tôi cảm nhận được cả cái mùi của khí trời mùa thu, mùi những chiếc lá vàng rơi xuống đất và hòa quện với hương của đất trời tạo thành một mùi khó tả nhưng rất đặc trưng của mùa thu. Thời tiết se se lạnh, thấy lòng mình cũng lạnh lẽo, cô đơn. Bao hồi ức lại ùa về. Anh lại một lần nữa xuất hiện trong những hồi ức đó. Anh - mối tình đầu, người đàn ông đầu tiên và là người cha của cậu con trai dễ thương của chúng ta. Chẳng hiểu sao qua bao biến cố xảy ra, có những lúc hận anh đến vậy nhưng sao khi thấy anh xảy ra chuyện gì em không thể ngủ yên. Em thực lòng không hiểu nổi mình nữa. Chúng ta giờ đã đi trên hai con đường khác nhau, mỗi người đã có một cuộc sống tự do cho mình, nhưng không hiểu sao em không thể quên được quá khứ. " Nhớ lâu thù dai". điều đó chỉ làm cho chính em khổ sở và thêm dằn vặt mà thôi. Anh ốm ư, bệnh nhìu ư, liên quan gì đến em mà sao tim lại thấy đau nhỉ, nước mắt lại cứ rơi, đêm đến giật mình thức giấc lại thấy lo lắng bồn chồn không ngủ yên. Và hồi ức lại ùa về, nhớ lại những ngày khi chúng ta còn là một gia đình, đêm đến thấy anh sốt cao quá, em đã thấp thỏm cả đêm chỉ để lau mồ hôi và chườm mát chán cho anh. Nhớ: Nhiều lúc em nghĩ đếch thèm quan tâm tới chồng nữa vì mình ốm chồng còn mài chạy theo những thứ đam mê của chồng mà chẳng thèm quan tâm tới vợ. Nhưng em đã không làm được điều đó. Nếu như anh hiểu được là những gì em nói ra bên ngoài chỉ là vì quá giận mà giận thì giận mà thương em lại càng thương hơn thì có lẽ, mọi điều sẽ khác. Hồi ức và hiện tại điều đó sẽ theo một con người đến hết cuộc đời, đến lúc nhắm mắt xuôi tay. Hãy thương lấy mình.

Đọc Thêm...

Thứ Tư, 5 tháng 9, 2012

Một năm

Một năm với bao nhiêu mệt mỏi, với bao nhiêu dằn vặt, bao nhiêu nước mắt. Mọi cái đã chấm hết. Hãy bước đi và đừng bao giờ ngoảnh mặt lại. Vì con, mọi cái sẽ không là gì cả, sẽ tốt hơn.

Đọc Thêm...

Chủ Nhật, 15 tháng 7, 2012

Tự ngẫm!

Hôm nay Mẹ đã đánh con rất đau và hôm qua cũng vậy. Con nói, con sợ, Mẹ hỏi con con sợ gì; Con trả lời con sợ Mẹ. Mẹ đau lòng biết mấy khi nghe con nói câu đó. Người mẹ nào cũng sẽ rất hạnh phúc khi được nghe từ đứa con yêu của mình câu: "Con yêu mẹ", và Mẹ cũng vậy Mẹ rất rất và rất muốn luôn luôn nghe thấy câu con yêu mẹ. Nhưng hoàn cảnh của Mẹ con mình thì phải khác hơn Mẹ duy nhất chỉ có con là tinh thần là cuộc sống của Mẹ và Mẹ luôn mong muốn và sẽ làm tất cả những điều tốt nhất cho con, và việc Mẹ đánh con không phải vì Mẹ không yêu con mà là ngược lại Mẹ muốn con sau này lên người. Mẹ không mong muốn và không quá kỳ vọng sau này con sẽ trở thành một người hoàn hảo hay một người này, người nọ, nhưng Mẹ phải thật nghiêm khắc với con để sau này con sẽ trở thành một người có ích, một người có " tấm lòng", biết yêu thương, biết cố gắng. Mỗi lần đánh con vì con hư, Mẹ biết con rất sợ và đau nữa, nhưng con có hiều lòng Mẹ đau đến thế nào không, Mẹ cảm thấy như là những lưỡi dao cứa vào tim gan, da thịt Mẹ vậy, rồi Mẹ dằn vặt tại sao Mẹ lại đánh con chứ, một cảm giác tội lỗi dâng trào trong Mẹ. Mẹ đau đớn lắm con biết không? Con còn nhỏ nên Mẹ chỉ biết nói với con là Mẹ đánh con không phải vì Mẹ không yêu con. Sau này lớn lên con sẽ hiểu. Mẹ sẽ làm tất cả những gì có thể tốt nhất cho con kể cả việc đánh con thật đau. Mong rằng sau này khi lớn lên con sẽ hiểu.

Đọc Thêm...

Thứ Tư, 27 tháng 6, 2012

Như một giấc mơ!

Mọi cái đã qua. Hôm nay ngồi lại bỗng thấy sao như một giấc mơ vậy. Qúa khứ khép lại, hiện tại đang diễn ra trước mắt. Còn tương lai thì sao? Chắc mọi cái sẽ không giống như giấc mơ mà tôi vừa trải qua chứ!

Đọc Thêm...

Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012

Trống vắng!

Mẹ rất sợ cái cảm giác về đến nhà mà không nghe thấy tiếng con, không nhìn thấy con. Một cảm giác trống vắng đến kinh khủng. Nhiều lúc mẹ cứ đi lang thang ngoài đường, hay đến nhà người bạn nào đó chơi. Bởi mẹ biết giờ này có về nhà thì con cũng không có ở nhà để mà nhí nhéo " Con chào mẹ". Mẹ sợ, rất sợ cảm giác đó. Và mỗi khi bắt buộc phải quay trở về nhà, khi buớc chân vào nhà Mẹ thấy ngôi nhà sao mà im ắng đến sợ, trống vắng đến vây. Lúc này đây mẹ đang rất nhớ con, một cảm giác giống như ngày nào Mẹ mới đi làm lại sau khi sinh con vây. Thời gian đó đi làm mà lúc nào Mẹ cũng thấy nhớ con kinh khủng, cứ lúc nào mà rảnh một chút và có thể " trốn" cơ quan ra ngoài là mẹ lại phi xe ngay đến chỗ mẹ gửi con để đựơc trông thấy con, nhìn con và ngắm con một chút để mẹ thấy yên tâm và thoả nỗi nhớ con dù Mẹ con mình chỉ mới xa nhau có mấy tiếng thui. Con ơi mẹ nhớ con, yêu con nhiều lắm. Chào con nhé, rồi mai ta gặp nhau.

Đọc Thêm...

Thứ Tư, 23 tháng 5, 2012

Không đề!

Không đề bởi vì không biết mình đang nói về cái gì. Và không đề cũng bởi vì có quá nhiều thứ để nói ra, tuôn ra cho nhẹ cái đầu. Mấy hôm nay thấy buồn, thấy bồn chồn, thấy nhớ, thấy lo lắng và thấy thương cho cái "tôi " quá. Uh! vừa đọc blog của một chị cùng cơ quan mà thấy buồn. Chị viết " có những thứ đáng bỏ đi nhưng đừng vứt đi, mà đưa vào khuôn phép là lại dùng tốt". Liệu mói thứ đều có thể làm được như vậy không?. Tôi đã từng mong ước có phép nhiệm màu nào đó để đưa  mọi thứ vào đúng khuôn phép để lại có thể dùng tốt.Chán. Một cảm giác chán thực sự.
Tự dưng thấy buồn và tự dưng thấy muốn khóc quá nhưng nước mắt không thể chảy ra. Tự dưng cảm thấy bế tắc.

Đọc Thêm...

Thứ Năm, 17 tháng 5, 2012

Cảm giác!

Cảm giác có nghĩa là gì nhỉ. Liệu có phải là ta cảm nhận mọi thứ diễn biến xung quanh ta bằng cái giác quan (trong đó bao gồm cả giác quan thứ 6)? Tôi đang cảm giác mọi thứ thật trống rỗng. Không có cảm giác gì? Vậy liệu đây có phải là một trong số cảm giác không nhỉ? Không hẳn là cảm giác buồn, không hẳn là cảm giác chán nản, không hẳn là cảm giác mệt mỏi và không hẳn là cảm giác hạnh phúc. Vậy là cái gì nhỉ? lại là một câu hỏi lớn không lời đáp. Anh cũng vậy. Tôi biết cũng có những lúc anh có cảm giác như tôi lúc này. Thương anh, thương con và cũng thương cho cái thân phận không mấy được may mắn của tôi. Thôi thì nhắm mắt cho qua " nước chảy bèo trôi". Ah mà bèo còn có tên dễ thương là lục bình nữa thì phải. Mà hình như nước cạn thì lục bình vẫn có hoa mà. Trong bùn lầy lục bình vẫn nở hoa. Tôi cảm thấy cuộc sống vẫn còn nhiều điều tốt đẹp để mà chờ đời để mà hi vọng mà.

Đọc Thêm...